Nghe câu nói của bà Nguyễn Thị Tố Hằng, Phó Cục trưởng Cục Bồi thường nhà nước: “Chúng ta không nên phổ biến luật bồi thường oan sai, sẽ phát sinh việc người dân đi khiếu kiện”, người dân không khỏi rùng mình. Thật nực cười! Đây là lời lẽ của một cán bộ trong bộ máy nhà nước, một người đáng lẽ phải đứng về phía công lý, bảo vệ quyền lợi của người dân? Hay đây là phát ngôn của một đảng viên đảng csVN – một đảng độc tài đảng trị – đang tìm cách bao che cho những sai lầm, những bất công mà chính hệ thống của họ gây ra? Như thế xin hỏi bà Hằng bảo vệ “lợi ích của Đảng” hay bảo vệ nhân dân?
Thay vì khuyến khích người dân hiểu rõ quyền lợi của mình, thay vì vạch trần sai trái và bất công để xây dựng một xã hội công bằng, bà Hằng lại tìm cách… che đậy! Mục đích quá rõ ràng: hạn chế người dân khiếu kiện để khỏi phải bồi thường, khỏi phải đối mặt với những hệ lụy từ các vụ án oan sai. Nói cách khác, bà ta đang cố gắng bảo vệ “lợi ích của Nhà nước XHCN” (mà thực chất là lợi ích của bộ máy cầm quyền và những cá nhân gây ra oan sai) chứ không phải bảo vệ người dân. Lời nói của bà Hằng không chỉ phản ánh sự “bệnh hoạn” nghiêm trọng về tinh thần thượng tôn pháp luật mà còn cho thấy một tư duy quản lý đất nước độc đoán, nơi quyền lực được đặt lên trên quyền con người, nơi sự thật và công lý bị bóp méo để phục vụ cho lợi ích của một nhóm người. Thử hỏi, nếu người dân không được biết về quyền lợi của mình, không được khuyến khích đi đòi lại công bằng khi bị oan sai, thì làm sao có thể nói đến một xã hội văn minh, tiến bộ? Chẳng lẽ chúng ta phải cam chịu số phận, chấp nhận bị chà đạp mà không được phép lên tiếng?
Việt Nam cần một Nhà nước pháp quyền đích thực! Rõ ràng, Việt Nam cần một sự thay đổi. Người dân không cần những phát ngôn bao che, bóp méo sự thật. người dân cần một nhà nước pháp quyền đúng nghĩa, nơi luật pháp được thượng tôn, nơi quyền con người được đặt lên hàng đầu và nơi các cơ quan tư pháp phải độc lập, không bị chi phối bởi bất kỳ thế lực hay lợi ích nhóm nào. Chỉ khi có một nhà nước pháp quyền thực sự, người dân mới có thể tin tưởng vào công lý, mới dám lên tiếng khi bị oan sai mà không sợ bị đe dọa hay bị tước đoạt quyền lợi. Chỉ khi đó, những vụ án oan sai mới được đưa ra ánh sáng, những kẻ gây ra tội ác mới bị trừng phạt đích đáng, và những người bị hại mới nhận được sự bồi thường xứng đáng.
Lão Thất