Anh shipper ấy, có thể là bất cứ ai trong chúng ta.
Một người đàn ông nhỏ bé, áo thấm đẫm mồ hôi, đứng thở dốc bên chiếc xe máy cà tàng. Có lẽ anh vừa chạy hơn chục đơn hàng, giữa trưa nắng gắt, giữa cơn mưa rào, giữa những tiếng hối thúc “giao nhanh lên”.
Và rồi… nữ cán bộ bước ra từ ô tô.
Chiếc xe bóng bẩy, điều hòa mát rượi, còn váy vóc chị mặc thì thơm mùi quy chuẩn hành chính. Chị thấy chiếc xe máy chắn lối.
Chị không gọi, cũng không nhắc.
Chị bước tới, và xô đổ.
Một cú xô nhẹ tênh. Nhưng đổ sập cả sự tôn trọng tối thiểu mà con người nên dành cho nhau.
Không phải xe bị xô đổ. Mà chính là phẩm giá của người lao động bị hất xuống mặt đường.
Chị là cán bộ phường.
Lương chị từ đâu ra? Từ những đồng thuế còng lưng của dân đóng. Từ những đơn hàng lấm lem anh shipper ấy chạy mỗi ngày.
Nhưng rồi cũng chính anh – người đang nuôi chị – lại bị chị đá văng như một món đồ vướng víu.
Họ nói chị đã kiểm điểm, đã “rút kinh nghiệm”.
Nhưng ai trả lại cho anh một ngày ướt mưa, ướt cả lòng tự trọng?
Đôi khi, những hành động nhỏ nhất lại vạch trần sự kiêu ngạo được nuôi bằng ngân sách.
Một cú xô ấy không chỉ đổ một chiếc xe.
Mà đổ luôn khoảng cách giữa “đầy tớ” và “ông chủ” – khoảng cách mà giờ đây, dân đen chỉ còn biết… ngậm ngùi mà chịu đựng.
LinhLinh