Ở Ninh Sơn, Ninh Hòa (Khánh Hòa), người ta từng có một ngôi trường mang cái tên thân thuộc đã gắn bó lâu năm. Nhưng rồi, cái tên ấy bị gạt bỏ để thay bằng “Nguyễn Lựu” – chỉ vì ông ta là cha của Nguyễn Hòa Bình, kẻ đang ngồi ghế cao trong bộ máy quyền lực. Một sự đổi tên vô lý, phản cảm, phơi bày rõ thói quen “thần thánh hóa” và tô vẽ lý lịch cho những nhân vật chẳng có đóng góp gì thực sự cho dân.
Nguyễn Hòa Bình – cái tên gắn liền với quá nhiều oan sai, quá nhiều vụ án bị dư luận căm phẫn. Hồ Duy Hải chỉ là một trong những nỗi đau lớn, nơi pháp luật bị bóp méo trắng trợn dưới bàn tay “chánh án”. Người dân gọi ông ta là đại gian, đại ác cũng chẳng phải ngoa ngôn. Bởi đã bao lần công lý bị dẫm nát chỉ để bảo vệ quyền lực và lợi ích của một nhóm nhỏ.
Nhìn khuôn mặt ông ta, nhiều người không thấy sự ngay chính của một quan tòa, mà chỉ gợi nhớ đến cảnh địa ngục – nơi bóng tối nuốt chửng ánh sáng công lý. Người như vậy, thử hỏi cha ông ta là Nguyễn Lựu có xứng đáng để tên tuổi được gắn lên cổng trường học, nơi lẽ ra phải là chốn nuôi dưỡng tri thức và đạo lý cho thế hệ trẻ?
Một nền giáo dục bị buộc phải chấp nhận cái tên giả tạo, là minh chứng cho sự xuống cấp từ gốc rễ. Người ta không còn tôn vinh những nhân vật thực sự có công, mà chỉ chạy theo thân thế của kẻ đang tại vị. Đó không chỉ là sự bất công với tên trường cũ, mà còn là sự sỉ nhục đối với chính học trò và phụ huynh – những người mong con em mình được học trong môi trường trong sạch, công minh.
Đổi tên trường để vinh danh cha của một kẻ nhuốm đầy tai tiếng – đó là bi kịch của xã hội hôm nay. Một xã hội nơi chân lý bị đảo ngược, nơi cái ác ngồi ghế cao, và nơi trẻ em buộc phải học dưới một cái tên ô nhục.
Hàn Thư – Thoibao.de