Một nghịch lý đang phơi bày trần trụi trong xã hội Việt Nam: người dân nghèo, vì cái đói, chỉ cần lỡ tay ăn trộm một buồng cau, một con vịt hay ổ bánh mì… lập tức bị khởi tố, xét xử, và đi tù. Pháp luật hành xử nhanh gọn, rắn rỏi, không chần chừ với những kẻ khốn khổ, không quyền lực, không chỗ dựa.
Nhưng hãy nhìn vào trường hợp của Nguyễn Sĩ Cương – một đại biểu quốc hội. Sau một chầu nhậu say bí tỉ, ông ta lái xe tông chết một nữ sinh. Một mạng người bị cướp đi, nhưng rồi sao? Không khởi tố, không bản án, không tiếng gõ búa công lý. Tất cả rơi vào im lặng. Công lý bỗng dưng “câm điếc” khi kẻ gây tội là quan chức có ghế ngồi trong nghị trường.
Pháp luật, lẽ ra phải là cán cân công bằng cho mọi người dân, nay lại trở thành công cụ để phân biệt đẳng cấp. Với dân thường, nó là sợi dây thòng lọng siết chặt không khoan nhượng. Với quan chức, nó biến thành tấm lá chắn che chở, thậm chí là giấy thông hành để thoát tội. Án cho dân, còn ân cho quan.
Một đất nước mà luật pháp chỉ nghiêm khắc với dân đen nhưng lại mềm mỏng với kẻ có quyền, thì cái gọi là “công lý” chẳng khác nào trò hề. Người dân nhìn thấy, phẫn nộ, và mất niềm tin. Một xã hội như thế sẽ không bao giờ có sự công bằng thật sự, bởi luật pháp đã bị bẻ cong, cán cân đã bị nghiêng hẳn về phía quyền lực và đặc lợi.
Công lý xã hội chủ nghĩa – hóa ra chỉ là chiếc mặt nạ. Bởi khi công lý chết, cái còn lại chỉ là sự bất công trắng trợn, nơi mạng sống của dân thường rẻ mạt hơn cả một ổ bánh mì.